Skip to content Skip to footer

Lòng can đảm của những chiến binh cầu vồng

Thứ tôi cảm nhận rõ ràng xuyên suốt trong tác phẩm Chiến binh cầu vồng là lòng can đảm của những thân phận có hoàn cảnh đặc biệt, từ đó những nỗ lực đạt được thành công của họ càng trở nên đáng giá.

Lòng can đảm của những thân phận nghèo dưới đáy xã hội
Những người lao động nghèo ở Belitong, nghèo trên chính quê hương của họ. Họ là những người cha người mẹ không biết chữ, họ làm công việc cu li (những việc nặng nhọc) trong PN – một công ty nước ngoài khai thác thiếc trên đảo Belitong.

Những công việc mà nhân viên của PN làm là việc của các kỹ sư, nhân viên họ không làm, thì những người dân lao động nghèo bản địa sẽ làm. Họ bán sức lao động với giá rẻ mạt, được trả những đồng lương ít ỏi, cùng các tặng phẩm như gạo, thực phẩm, không nhiều nhưng nó là nguồn thu nhập chính của gia đình họ, giúp họ không phải chịu đói khát.

Vài nét về Công ty PN: PN có khu nhà đặc trưng với các tòa nhà xây theo kiểu kiến trúc phương Tây, xa hoa, lộng lẫy (đã khiến cô giáo và đám học trò choáng ngợp khi lần đầu bước vào) và đặc biệt với dòng chữ “Không Phận Sự Miễn Vào”, cùng hàng rào và cảnh vệ nghiêm ngặt.
Ngoài ra, bố mẹ của những đứa trẻ còn có người làm nghề đánh cá, buôn bán. Những nghề này còn được cho là bấp bênh hơn nữa.

Lòng can đảm của các nhân vật
Cậu bé Lintang – cậu bé đạp xe đạp cả đi lẫn về tổng 80 cây số để đến trường, cậu bé phải dậy để làm lễ cầu nguyện đầu tiên trong ngày (Hầu hết họ đều theo đạo Hồi) và bắt đầu hành trình đến trường lúc 4h sáng, có lần cậu phải lội qua đầm lầy đầy cá sấu, hay đương đầu với một con cá sấu to như cây dừa chắn ngang đường.

Cậu bé ngồi không tới yên xe cao, chỉ thấy bóng cậu nhấp nha nhấp nhổm đạp xe, với thân hình nhỏ thó cậu chỉ ngồi trên thanh sườn xe nối ghi đông và yên xe. Dây xích xe bị trùng sau những lần đạp xe 80 cây số, tháo nhiều đến nỗi không thể tháo mắt nào được nữa. Lốp xe bị xì là cậu phải dắt xe tới trường. Cậu phải giấu đi những giọt nước mắt khi phải bán chiếc nhẫn cưới của cha mẹ, thứ quý giá duy nhất của gia đình cậu, để mua 2 cái bánh xe và 1 dây xích mới. Đêm đến khi cả nhà ngủ hết mới là lúc cậu học bài. Cũng nhờ Lintang mà cả lũ trẻ biết có ước mơ.

Thầy hiệu trưởng Harfan, linh hồn của ngôi trường, là một thầy giáo có tâm huyết với nghề giáo dục (làm tôi liên tưởng đến thầy Kobayashi trong sách Tottochan – Cô bé bên cửa sổ, đều là những người tâm huyết với trẻ). Chính thầy là người đã dựng cây cột đầu tiên cho ngôi trường Muhammadiyah, ngôi trường làng của trẻ em Belitong. Chính nhiệt huyết giảng dạy của thầy đã giúp cho những đứa trẻ trở nên ham học.

Thầy cũng chết trên chính bàn làm việc trong lúc đang chấm bài cho đám trẻ của thầy, sự tận tâm khiến thầy quên đi mệt mỏi dù đang bị bệnh nặng.
Cô giáo Mus giảng dạy khi mới 15 tuổi. Cô đã từ bỏ cơ hội được làm ở nơi tốt hơn, cùng thầy Harfan dạy dỗ lũ trẻ. Cô cũng là người mạnh mẽ chống đỡ mọi sóng gió khi thầy hiệu trưởng qua đời, trở thành người nối tiếp ngọn lửa yêu nghề của thầy và tiếp thêm ngọn lửa học hành dần dần lụi tàn trong những đứa trẻ. “Nếu bị mất 1 đứa trẻ, tôi như mất một nửa linh hồn”. Đó là câu nói in đậm dấu ấn của cô Mus.

Sự can đảm không chỉ đến từ con người mà ngay cả ngôi trường cũ kỹ cũng làm nổi bật lên phẩm chất đó. Ngôi trường xiêu vẹo vẫn đứng vững qua những ngày mưa, ngày nắng, qua thời tiết mà bao phen dự đoán chẳng mấy chốc nó sẽ sập. Cả máy xúc cũng không thể làm ngôi trường đổ sụp.

Hơn thế, lũ học trò nhỏ không thiếu những trò quậy và những suy nghĩ giời ơi đất hỡi, ngây thơ, lém lỉnh, lãng mạn mà cũng không kém phần hài hước trong cuộc sống. Lạc quan là món quà vô giá mà (theo như trong sách) Thánh Allah đã tặng cho chúng, những đứa trẻ đáng yêu của Belitong. Hoàn cảnh khắc nghiệt thế nào thì chúng cũng đón nhận để tiếp tục cuộc sống của chính mình cho đến khi trưởng thành.

Phần còn lại, bạn hãy cảm nhận qua từng trang sách về cuộc đời của các chiến binh Cầu Vồng trên ốc đảo Belitong tươi đẹp. Đối với tôi câu chuyện đã đẹp, đang đẹp, dù tương lai không đẹp cũng là khá đầy đủ rồi. Còn đó những tiếc nuối nhưng đấy mới chính là cuộc đời.
Tôi biết đã có nhiều người viết cảm nhận về cuốn sách này rồi, nhưng sau bao thời gian, đây vẫn là một cuốn sách hay dành cho bạn và tôi. Và bài viết này là cách tôi trân trọng quyển sách.

Leave a comment